Nỗi lòng con gái lấy chồng xa quặn lòng thương cha mẹ
Cập nhật: 08/10/2020
Loạt bài: Vững vàng trước thiên tai - Bài 2: Cùng nông dân gieo mầm (4/10/2024)
Giải pháp thúc đẩy hợp tác xã phát triển trong giai đoạn mới (28/11/2024)
VOV.VN - Có ai lấy chồng xa xong lại cảm thấy thương bố mẹ đẻ kinh khủng như em không. Thật càng nghĩ càng thấy quặn lòng các chị ạ.
Từ bé em đã sống cùng bố mẹ rồi lớn lên ở Yên Bái. Cuộc sống mỗi ngày quanh quẩn bên gia đình, cái gì khó chút là mở mồm kêu mẹ ơi mẹ hỡi. Thành ra chưa hình dung được sau này có ngày phải xa bố mẹ lại đau lòng đến thế. Nhân duyên đưa đẩy thế nào, lớn lên em lại lấy ông chồng ở tận Nam Định. Thật ra cách nhau cũng hơn 100 km, nhưng đối với em như thế là xa lắm rồi.
Vừa kết hôn chưa bao lâu thì em lại có em bé. Con đầu lòng nên còn lạ lẫm, bé con lại còn hành nghén lên nghén xuống, thành ra đường sá xa xôi em lại không thể về nhà. Sinh con xong thì con lại còn nhỏ quá, con vừa ra 6 tháng thì e cũng đi làm lại, vừa làm vừa trông con nhỏ, kết quả là sau 3 năm lấy chồng em lại về nhà thăm bố mẹ đẻ chắc chỉ được 3-4 lần một năm. Nghĩ mà tủi.
Đấy là em còn may mắn gặp bố mẹ chồng tâm lý. Hễ thấy mấy tháng rồi chưa về ngoại là mẹ chồng em lại giục kêu sao hai đứa không dẫn cháu về thăm ông bà ngoại, đường sá thì xa xôi thật đấy nhưng nay thời thế hiện đại, đi lại đều có đủ loại phương tiện để lựa chọn, tiện lợi hơn ngày xưa nhiều, nên hai đứa tranh thủ ông bà ngoại còn khỏe mạnh thì dẫn cháu về thăm cho vui nhà vui cửa. Chẳng những thế mỗi lần về mẹ chồng còn gửi quà bảo biếu ông bà sui gia, mà toàn là đồ ngon. Bố mẹ đẻ em cũng đáp lại không kém, trước khi về lại nhà chồng là mẹ em lại đi mua toàn đồ đặc sản ở quê bảo đem lên biếu lại nhà thông gia.
Dẫu hai bên nội ngoại hòa thuận êm nhà ấm cửa là thế, nhưng không hiểu sao em vẫn cảm thấy chạnh lòng bố mẹ mình lắm các chị ạ, nhất là mỗi dịp về ngoại chơi xong đến lúc đi lại muốn rớt nước mắt. May mà em không phải con một, nhà em còn một em trai và một em gái nữa, cũng đã lớn cả rồi. Chứ em mà con một nữa không khéo kéo cả chồng về ở rể.
Mỗi lần vợ chồng dẫn cháu về thăm ông bà ngoại. Là y như rằng hôm nào mẹ em cũng hỏi nay con muốn ăn gì, cháu muốn ăn gì bà mua. Rồi đi chợ mua bao nhiêu đồ bổ về tranh thủ cho con gái, con rể ăn. Đã thế, trên mâm cơm lại cứ nhường, ép bảo hai đứa cứ ăn nhiều vào, ở đây bố mẹ ăn mãi ngán lắm rồi. Sáng ra ông ngoại đi đâu hay bà ngoại đi chợ thấy bánh trái gì ngon là mua về cho cháu, cháu đòi gì cũng mua cho không tiếc tiền.
Đến lúc em phải về lại nhà chồng, là hôm trước mẹ sẽ đi mua nào là trái cây tươi ngon, nào trứng sạch nhà nuôi, nào gà nào vịt, rồi rau củ đặc sản vùng miền, cho vợ chồng em vác lỉnh kỉnh các thứ lên biếu ông bà thông gia.
Cứ mỗi lần về ngoại lên, mấy đêm về em lại nằm nghĩ rồi buồn nao lòng. Em là con gái lớn nhất nhà, chưa kịp chăm lo phụng dưỡng bố mẹ, lại đi lấy chồng xa. Em cũng chỉ đi làm công ăn lương, tiền bạc cũng không khá giả mấy. Vậy mà cứ lâu lâu không thấy con gái về thăm, lo sợ con bệnh tật ốm đau hay phiền muộn chuyện gì, bố mẹ lại bắt xe lên đến tận nơi thăm con thăm cháu. Dù lần nào cũng được bố mẹ chồng em giữ lại chơi ít hôm, nhưng lần nào bố mẹ cũng nhất định về trong ngày. Nhìn theo dáng bố mẹ đi xa dần mà lòng cứ thắt lại.
Đấy, thế nên cứ mỗi lần được gặp lại bố mẹ đẻ là cảm giác như mình vẫn còn là một đứa trẻ bé bỏng, được chăm lo nuông chiều vô điều kiện. Hay mỗi lần bố mẹ gọi điện lên, cách một cái màn hình, mà cảm nhận được giọng bố mẹ run run, khuôn mặt cũng ngày càng úa tàn theo năm tháng, nghe giọng bố hay mẹ cất lên một cái, là lòng mềm nhũn ra, mắt cũng ứa nước theo. Vậy mà nghĩ lại lúc em còn bé, còn được bên cạnh bố mẹ mỗi ngày, lúc nào cũng cãi xoen xoét, cho rằng bố mẹ can thiệp quá nhiều vào chuyện của mình. Giờ về nhà chồng, phận dâu còn nào dám hó hé lời nào. Chuyện gì không vừa ý, cũng chỉ dám ngậm ngùi khóc một mình. Em thật sự mang nợ bố mẹ mình cả một cuộc đời, đúng là trên đời này ngoài bố mẹ ra, không có ai là yêu thương mình vô điều kiện cả.
Em tin chắc nhà bố mẹ nào có con gái đi lấy chồng xa cũng như bố mẹ em thôi, nên các chị tranh thủ lúc còn gần bên thì chăm sóc bố mẹ chu đáo hơn, trò chuyện nhiều hơn, cũng nên kiên nhẫn hơn, vì ông bà cũng có tuổi rồi, nhớ nhớ quên quên là chuyện thường. Như lúc bé chúng ta vẫn cứ hỏi đi hỏi lại cả trăm lần một vấn đề, nhắc chục lần vẫn mang dép ngược, bố mẹ có bao giờ nổi nóng với chúng ta đâu. Vậy giờ bố mẹ già rồi, có mỗi chúng ta là nơi nương tựa, chúng ta lại có quá nhiều mối quan hệ bên ngoài, nên hãy sống sao khi phải xa bố mẹ mình không phải tiếc nuối các chị, các anh nhé. Hãy nắm lấy đôi tay chai sần, như cách mà ngày bé bố mẹ đã luôn nắm chặt lấy tay ta.
Từ khóa:
Thể loại: Đời sống
Tác giả:
Nguồn tin: VOVVN