Con cái bất hiếu

Cập nhật: 03/05/2021

[VOV2] - Mấy chục năm trời vừa làm mẹ, vừa làm cha, gánh vác mọi nhọc nhằn tủi hổ để nuôi con. Vậy mà, cuộc sống về già của người đàn bà đơn côi lại ngày càng mỏi mệt bởi đứa con dâu tai quái và đứa con trai bênh vợ.

Vô cùng đau khổ trước cách cư xử của con cái dành cho mình, nhân vật đã viết thư gửi về chương trình Bạn hãy nói với chúng tôi - VOV2 tâm sự:

Tôi lấy chồng năm 23 tuổi. Cưới nhau được hơn 1 năm, tôi mang bầu. Do mâu thuẫn trong cuộc sống, chúng tôi chia tay nhau khi con tôi chưa kịp chào đời. Tôi sinh con rồi nuôi con một mình không có sự trợ giúp của bất cứ ai kể cả 2 bên nội ngoại. Năm nay tôi đã 60 tuổi. Con trai tôi cũng đã 35. Nó đã lấy vợ và có con. Trong cảnh mẹ góa con côi, tôi dành hết tình thương yêu cho con mình. Lúc nó còn nhỏ, dù cuộc sống vất vả, tiền không có để tiêu tôi cũng không để con phải thiếu thốn cái gì. Con tôi được đi học như bạn bè cùng trang lứa. Học xong phổ thông thì nó đi học nghề mộc, sau đó đi làm theo công trình.

Đến tuổi lấy vợ, nó dẫn về nhà 1 cô gái tên là H giới thiệu với tôi đó là người yêu của nó. Thoạt nhìn, tôi đã không mấy cảm tình với cô gái này. Là con gái về nhà bạn trai chơi, ai chẳng ngại ngùng e lệ, thế nhưng cô gái này thì khác, H đi khắp nhà tôi, nhìn ngó cái nọ cái kia rồi chê bai đủ thứ. Lần thứ 2 đến nhà tôi thì ở lại luôn và ăn ở với con tôi như vợ chồng. Tôi có bảo con trai không nên làm thế vì hai nhà chưa có lời nào với nhau thì con tôi bảo, nó là con gái nó chẳng lo thì thôi mẹ nói nhiều làm gì. Tôi đành chấp nhận cho chúng nó ở với nhau như vậy.

Ở với nhau được khoảng 2 tháng, một hôm, nhân lúc con tôi đi làm xa, ở nhà H nói với tôi là tổ chức đám cưới cho chúng nó. Mặc dù không thích nhưng tôi cũng đồng ý và bảo với nó sẽ chuẩn bị cơi trầu sang bên nhà thưa chuyện. H cười nhạt rồi bảo với tôi: cưới con phải đầy đủ cái nọ cái kia...,   đến ngày hôn lễ phải đeo cho nó 1 cái kiềng vàng ít nhất là 5 chỉ. Tôi bảo: gia đình mẹ mẹ góa con côi nuôi nhau, có dư dả gì đâu, con phải thông cảm chứ cứ đòi hỏi thế này thì ít nữa hai đứa phải gánh nợ. H cãi tôi rằng: “oan có đầu, nợ có chủ”, tôi đi vay để cưới chúng nó thì ít nữa tôi phải trả, nó không biết gì cả. Tôi bảo mẹ già rồi làm sao lo được nữa thì nó tỏ thái độ rất xấc xược, đập bàn ghế rồi đùng đùng mang đồ ra khỏi nhà tôi. Hôm sau, con tôi về, tôi kể lại với con và bảo: nếu thương mẹ thì con đừng lấy nó. Con tôi trả lời: nó tự bỏ đi thì con mặc kệ, không hơi sức đâu mà tìm. Tôi thấy mừng trong bụng, thế nhưng khoảng 1 tháng sau thì H quay trở về xin lỗi tôi và bảo rằng: “con đang có thai rồi, giờ mẹ cho con về nhà không cần cưới xin gì nữa, nói gì con cũng nghe”. “Đánh kẻ chạy đi, chứ ai đánh người chạy lại”, lần thứ 2 tôi lại nhẹ dạ thương người, thương đứa cháu còn chưa thành hình nên giờ tôi khổ gấp bội. Cưới về rồi, H vẫn chứng nào tật ấy. Suốt thời gian mang thai, việc nhẹ H cũng không làm mà chỉ ăn với nằm, vừa lười lại vừa láo. Tôi đành cho chúng nó ra ở riêng để tự lo liệu với nhau. Ngôi nhà do xã hỗ trợ để xây, tôi nhường cho vợ chồng nó ở, còn mình thì vẫn ở ngôi nhà cũ dột nát. Mưa gió bão bùng, chúng nó cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến mẹ. Khi cho chúng nó ra ở riêng, tôi căn dặn rằng: trẻ cậy cha, già cậy con. Mẹ không có tiền lương, chỉ có mấy sào ruộng khoán. Chủ nhật các con được nghỉ, thấy mẹ làm thì đi làm giúp mẹ, chứ đừng nghĩ ở riêng, việc mẹ - mẹ làm, việc con - con làm. Lúc này H bắt đầu trở mặt, nó cãi lại tôi, đại loại là: bây giờ mẹ làm gì con cũng ... không nghe, mẹ làm gì con cũng không thèm làm cho mẹ, mẹ làm gì được con, con không nể mẹ....đã cho ra ở riêng thì không dính líu gì đến nhau nữa. Sau này già cũng không nuôi....và văng rất nhiều từ bậy bạ, tục tĩu. Con cháu có gì sai trái, H cũng bảo phúc đức tại mẫu, do tôi ăn ở quá quắt nên mới sinh ra như vậy. Tôi đuổi ra khỏi nhà thì H bảo: tôi cứ ở đây, trêu ngươi cho bà chết dần chết mòn. Từ lúc đẻ con, H không chịu đi làm, cứ ôm con ở nhà rồi cạnh khóe tôi. Thằng cu được 2 năm thì H mới đi làm. H thách thức tôi là: không cần làm tôi cũng có ăn. Tôi phải ăn thật nhiều cho nó ngấm vào người, cho có đứa tức lòi mắt ra.

Bức xúc, tôi kể cho con trai nghe thì bây giờ con trai tôi lại bênh vợ. Trước mặt vợ nó, nó cũng cãi chửi tôi, thế là con vợ nó bèn hùa theo, hai đứa chửi mắng tôi xa xả. Tôi chỉ có mỗi 1 đứa con, cả đời hy sinh cho nó. Đến bây giờ thì nó cũng chẳng coi tôi ra gì. Nó nói thẳng vào mặt tôi: bà già rồi, tôi không cần bà nữa. Mọi người thì bảo tôi rằng: chỉ vì bà có 1 mình nó, bà chiều nó quá nên giờ nó mới thế. Tôi đau khổ lắm nhưng chẳng biết làm thế nào bây giờ?

Các bạn chia sẻ với nhân vật bằng cách để lại bình luận dưới bài viết hoặc gọi điện tới số điện thoại 0243.934.1139 (trong giờ hành chính)

Từ khóa: con cái bất hiếu, cãi giả, cha mẹ, mâu thuẫn, đau khổ

Thể loại: Đời sống

Tác giả:

Nguồn tin: VOV2

Bình luận






Đăng nhập trước khi gửi bình luận Đăng nhập