Kiệt tác "Lâu đài xanh" - Khi người phụ nữ dám sống cho chính mình

Cập nhật: 7 giờ trước

VOV.VN - “Lâu Đài Xanh” – kiệt tác của Lucy Maud Montgomery kể câu chuyện Valancy Stirling, người phụ nữ dám phá bỏ khuôn mẫu, thoát khỏi sự kiểm soát của gia đình bảo thủ để sống đúng với khát vọng tự do và hạnh phúc. Một hành trình tỉnh thức đầy cảm hứng cho mọi phụ nữ hiện đại.

Trong thế giới văn chương, có những cuốn sách không ồn ào, không bi kịch, chỉ bằng một câu chuyện giản dị cũng đủ khiến người đọc dừng lại, soi chiếu vào chính cuộc đời mình.

“Lâu đài xanh”, “The Blue Castle” của Lucy Maud Montgomery, nữ nhà văn người Canada nổi tiếng với “Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh” chính là một trong những tác phẩm như thế. Nếu Anne tóc đỏ rực rỡ như buổi sáng mùa xuân, tràn đầy hy vọng và tiếng cười, thì “Lâu đài xanh” lại là khúc ca trầm lắng của một tâm hồn trưởng thành, dám phá vỡ mọi ràng buộc để tìm lấy tự do và hạnh phúc thật sự.

Nhắc đến L. M. Montgomery, độc giả Việt Nam hầu như đều nhớ ngay đến hình ảnh cô bé Anne tóc đỏ, giàu tưởng tượng, ngây thơ mà kiên cường trong “Anne tóc đỏ dưới chái nhà xanh”. Đó là một tác phẩm từng làm say lòng bao thế hệ bởi niềm tin vào cái đẹp, vào sự tử tế và vào sức mạnh của trí tưởng tượng.

Bên cạnh Anne, Montgomery còn có một nhân vật nữ khác - Valancy Stirling - cũng mạnh mẽ và sâu sắc không kém. Nếu Anne là giấc mơ tuổi thơ trong sáng thì Valancy là lời thức tỉnh của tuổi trưởng thành. Và trong “Lâu đài xanh”, Montgomery viết cho những tâm hồn đã từng chịu đựng, từng sợ hãi, từng sống cuộc đời bị giam cầm trong ánh nhìn của người khác.

Nhân vật chính trong truyện là Valancy Stirling sống trong một gia đình bảo thủ, nơi mọi hành động, lời nói của cô đều bị soi xét, phán xét bởi “họ hàng Stirling” một tập thể khắt khe, đạo đức giả và lạnh lùng. Valancy chưa từng được yêu, chưa từng sống một ngày đúng nghĩa. Cô bị coi là “bà cô già”, là gánh nặng, là tấm gương “ngoan ngoãn” cho các cô gái khác noi theo.

Nhưng rồi một ngày, Valancy nhận được tin từ bác sĩ: Cô chỉ còn sống được chưa đầy một năm. Cái chết cận kề khiến mọi sợ hãi tan biến. Cô nhìn lại cuộc đời mình, nhạt nhòa, buồn tẻ, vô nghĩa và quyết định lần đầu tiên sống như một con người tự do. Cô rời bỏ gia đình, dấn thân giúp đỡ một người phụ nữ bị xã hội khinh miệt, và thậm chí cầu hôn một người đàn ông xa lạ Barney Snaith người bị đồn là tội phạm.

Từ giây phút ấy, Valancy bước vào thế giới của riêng mình, lâu đài xanh, nơi cô được yêu, được sống, được hạnh phúc, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi tưởng chừng còn lại của đời mình.

Không cần những biến cố dữ dội, “Lâu đài xanh” vẫn khiến người đọc nghẹn ngào bởi hành trình tỉnh thức của một người phụ nữ. Trong xã hội đầu thế kỷ XX, khi phụ nữ bị bó buộc trong lễ nghi, danh dự và những định kiến cứng nhắc, hành động của Valancy là một cuộc nổi loạn thực sự, lặng lẽ mà mãnh liệt.

Montgomery đã dựng nên lâu đài xanh như một ẩn dụ cho tự do nội tâm. Đó không phải là một tòa lâu đài tráng lệ thật sự, mà là thế giới của ước mơ, nơi con người được sống đúng với bản ngã, được yêu và được hạnh phúc mà không cần sự chấp thuận của ai. Khi Valancy bước vào lâu đài xanh của riêng mình, cô không chỉ thoát khỏi xiềng xích của xã hội mà còn chiến thắng nỗi sợ hãi lớn nhất, nỗi sợ sống khác đi.

Nếu tình yêu trong các tiểu thuyết lãng mạn thường được tô vẽ như một định mệnh hào nhoáng, thì tình yêu giữa Valancy và Barney lại thật đến mức đau lòng. Hai con người bị xã hội ruồng bỏ tìm thấy nhau, không vì sắc đẹp, địa vị hay danh vọng, mà vì cùng nhìn thấy ở đối phương sự chân thành và khát vọng được làm người.

Barney Snaith không phải chàng hoàng tử trong truyện cổ tích. Anh là người mang quá khứ bí ẩn, sống tách biệt với thế giới. Nhưng chính anh đã dạy Valancy biết thế nào là tự do, là niềm vui của việc sống mỗi ngày. Tình yêu ấy vừa là phép màu, vừa là sự giải thoát, một tình yêu không hoàn hảo nhưng chân thật đến mức khiến người đọc tin rằng hạnh phúc không bao giờ là quá muộn.

Đọc Montgomery, ta cảm nhận được sự dịu dàng và thấu hiểu sâu sắc dành cho con người, đặc biệt là phụ nữ. Bà không phán xét, không tô hồng, mà chỉ nhẹ nhàng mở ra trước mắt độc giả một chân lý: Cuộc sống chỉ thật sự bắt đầu khi ta dám sống theo trái tim mình. Qua tác phẩm, Montgomery muốn gửi thông điệp: Hạnh phúc không dành riêng cho tuổi trẻ hay sự hoàn hảo, nó đến với bất cứ ai dám thay đổi, dám yêu, dám sống.

Tác phẩm này vì thế trở thành một bản tuyên ngôn dịu dàng của nữ quyền, trước cả khi từ “nữ quyền” được nhắc đến rộng rãi. Nó ca ngợi lòng can đảm, trí tuệ và khả năng tái sinh của người phụ nữ, những phẩm chất mà xã hội từng xem nhẹ.

Một thế kỷ đã trôi qua kể từ khi cuốn sách ra đời (1926), nhưng thông điệp của “Lâu đài xanh” vẫn chưa bao giờ cũ. Trong thời hiện đại, khi con người vẫn dễ bị cuốn vào guồng quay của “chuẩn mực”, “kỳ vọng” và “so sánh”, Valancy vẫn là tấm gương cho sự giải thoát.

Mỗi người đều có lâu đài xanh của riêng mình, nơi ta có thể được là chính mình, được yêu thương và được bình yên. Câu chuyện của Montgomery nhắc nhở rằng tự do không ở đâu xa, nó bắt đầu từ quyết định nhỏ bé: Ngừng sợ hãi và chọn sống thật với chính mình.

Hồi ức về Hà Nội 1987 qua ống kính nhà nhiếp ảnh người Pháp

VOV.VN - Ngày 11/11, tại Hà Nội, cuốn sách ảnh “Hà Nội 1987” của nhiếp ảnh gia, họa sĩ Jean-Charles Sarrazin chính thức được ra mắt. Cuốn sách là một hành trình bằng hình ảnh đưa người xem trở lại Hà Nội gần bốn mươi năm trước – giai đoạn đầu của công cuộc “Đổi mới” qua những khuôn hình đen trắng đầy hoài niệm.

Từ khóa: Lâu Đài Xanh, phụ nữ,dám sống cho chính mình

Thể loại: Văn hóa - Giải trí

Tác giả: đỗ anh vũ/vov3

Nguồn tin: VOVVN

Bình luận






Đăng nhập trước khi gửi bình luận Đăng nhập