
Hứa Vĩ Văn tiết lộ "thù lao đặc biệt" của dàn diễn viên phim “Mưa đỏ"
Cập nhật: 9 giờ trước
VOV.VN - Kết thúc “Mưa đỏ”, Hứa Vĩ Văn không chỉ kể về hành trình đặc biệt với bộ phim lịch sử này mà còn chia sẻ những điều anh nhận được sau vai diễn. Với nam diễn viên, có những giá trị không thể đo đếm bằng tiền, và đó mới là phần thưởng lớn nhất của nghề.
PV: “Mưa đỏ” đã kết thúc hành trình của mình ngoài rạp chiếu và nhận được nhiều tình yêu thương của khán giả. Việc tham gia bộ phim này có ý nghĩa như thế nào trong sự nghiệp của anh?
Hứa Vĩ Văn: “Mưa đỏ” là cú lội ngược dòng của tôi so với xu hướng nhiều diễn viên hiện nay chọn phim đương đại hay phim thương mại. Tôi đã làm phim 20 năm, đọc rất nhiều kịch bản, kể cả những kịch bản sau đó tôi từ chối. Nhưng khi đọc kịch bản “Mưa đỏ”, tôi mới thật sự vỡ òa. Đọc đến đoạn Tú hy sinh trong “Mưa đỏ”, tôi bị khựng lại ngay lập tức. Chính khoảnh khắc đó, tôi biết mình chắc chắn phải tham gia bộ phim này.
Thật ra, cũng chẳng ai biết chắc “Mưa đỏ” sẽ thắng hay không. Khi tôi nhận lời, tôi kể với bạn bè, đồng nghiệp rằng đây là bộ phim hay lắm, phim kể về 81 ngày đêm chiến đấu bảo vệ Thành cổ Quảng Trị, dàn diễn viên trẻ hóa thân rất tốt. Nhưng nói thật, chẳng mấy ai tin phim sẽ thành công.
Nguyễn Hùng hỏi tôi: “Anh Văn, sao anh lại tham gia bộ phim này? Chui đầu vào khổ, mỗi sáng 4h phải dậy, 6h tập hợp để huấn luyện, ngày nào cũng như vậy. Rồi còn quay tít ở Thành cổ, hy sinh hết thời gian, công việc…”. Tôi chỉ cười, vì đúng là một năm trời đó, mọi người có thể tham gia bao nhiêu dự án phim, bao nhiêu chương trình, còn tôi thì dồn tất cả cho “Mưa đỏ”. Mà không chỉ riêng tôi, tất cả thành viên của “Mưa đỏ” đều tham gia bằng niềm tin, bằng lòng yêu nghề và bằng tình yêu nước. Không có những điều đó thì không ai chịu nổi đâu, vì sự hy sinh này không thể quy thành vật chất được.
PV: So với dàn diễn viên chính, trong “Mưa đỏ”, anh có ít đất diễn hơn. Là một diễn viên nổi tiếng đã có trong tay hàng loạt vai diễn lớn nhỏ, anh có chạnh lòng?
Hứa Vĩ Văn: Tôi không có quá nhiều suy nghĩ cầu kỳ đâu, tôi đơn giản lắm. Thực ra trong “Mưa đỏ”, vai của tôi ban đầu không ít, nhưng do nhiều vấn đề nên khi xem phim thấy nó ít lại. Thứ nhất, phim được gắn nhãn T13 thì đã bị giới hạn rồi. Phim kinh dị thường T18, phim tình cảm còn T16, trong khi đây là phim chiến tranh mà T13 thì chắc chắn những cảnh trạm phẫu, cảnh bác sĩ đều bị hạn chế máu me, hạn chế thể hiện trực diện.
Mặc dù vai diễn của tôi không lớn, nhưng mọi người cần hiểu rằng trong bộ phim này, không phân biệt vai lớn hay vai nhỏ, tất cả thành viên đều dành thời gian như nhau. Từ ngày đầu đến ngày cuối, ai cũng có mặt, ai cũng cống hiến. Không hề có chuyện vai phụ thì ít xuất hiện, vai chính thì nhiều hơn. Tất cả chúng tôi đều đồng hành trọn vẹn cho đến cuối cùng.
Điều quan trọng với một người diễn viên không phải là vai chính hay vai phụ, cũng không phải vai lớn hay vai nhỏ, mà là không có vai nào thừa. Nếu có đóng vai chính mà mờ nhạt thì cũng vô ích. Với tôi, đó là cách để làm nghề, để giữ hứng khởi và tự hỏi giá trị mình bỏ ra có xứng đáng hay không. Tôi luôn nghĩ phải tìm niềm vui ngay trong công việc. Ở bất cứ môi trường nào, yếu tố con người là quan trọng nhất. Ở những dự án trước và cả dự án này, các bạn trẻ mang năng lượng rất tươi đẹp. Khi gần gũi các bạn, tôi cũng thấy mình được hưởng lây. Giống như bạn đứng gần một cây thơm, chắc chắn bạn cũng sẽ được thoang thoảng mùi hương.
PV: “Mưa đỏ” đã đạt được doanh thu ấn tượng. Còn với anh thì sao, bộ phim đã đem lại cho anh điều gì?
Hứa Vĩ Văn: Có những điều bao nhiêu tiền cũng không thể mua được, đó là vòng tay yêu thương của nhân dân. Bạn có thể mua được không? Bạn sẽ trả bao nhiêu? Thù lao thật sự của chúng tôi chính là sự chân thành ấy. Ở A80, bà con thức trắng đêm, chỉ để chờ và nhìn đoàn diễn viên “Mưa đỏ” đi qua.
Đối với bản thân tôi, điều tôi được nhất trong năm nay, thậm chí trong cả sự nghiệp, là đã chinh phục được khán giả Gen Z. Tôi có một lượng khán giả mới, điều này khiến tôi rất vui. Tôi vốn thích các bạn trẻ, nhưng chinh phục được họ thì không dễ, vì khán giả cũ của tôi ngày một lớn tuổi, lập gia đình, có con cái, dần trở thành ông bà. Thế hệ đó sẽ thay đổi, và tôi phải tìm cách tiếp cận thế hệ mới. Không thể để các bạn chỉ xem lại phim cũ của tôi hay vào bảo tàng lịch sử để hiểu, mà tôi phải có sản phẩm mới, hoạt động mới thì mới chinh phục được.
Tôi từng thấy mình không có cơ hội để chinh phục giới trẻ, không có cơ hội để tiếp cận Gen Z. Đó mới là cái khó – bởi nghề nghiệp của tôi cần được công nhận. Nếu không được công nhận, làm sao thời cuộc có thể tiếp nhận tôi? Có người nói rằng tôi “hết thời”, nhưng tôi không nghĩ vậy. Một viên kim cương thì mãi mãi vẫn là kim cương, chỉ cần đúng thời điểm thì nó sẽ phát huy giá trị.
Đối với nghệ sĩ, năng khiếu là bẩm sinh. Chị Mỹ Linh vẫn có thể nổi bật ở Chị đẹp đạp gió, anh Tự Long vẫn bừng sáng trong Anh trai vượt ngàn chông gai, hay như Dương Tử Quỳnh giành Oscar ở tuổi 60. Thế nên không ai có thể nói nghệ sĩ là “hết thời” được. Vấn đề chỉ là phải có thời cơ, thời điểm để vượt qua khó khăn. Nghề này cũng như một dòng sông, có lúc cạn, có lúc thủy triều dâng lên, hạ xuống.
PV: Anh đã có một sự nghiệp ca sĩ nổi tiếng cùng nhóm GMC trước khi chuyển hướng sang nghề diễn viên. Quyết định này của anh bắt nguồn từ đâu?
Hứa Vĩ Văn: Quãng thời gian đi hát với GMC, tôi bị cảm giác chạy show quá nhiều – có những đêm chạy 5–6 tỉnh, sáng 4 giờ về đến nhà, 6 giờ sáng lại lên sân khấu hát tiếp như cái máy. Tôi là người hướng nội, cứ như vậy nên đôi khi tự hỏi: mình làm ca sĩ vì cái gì? Khi qua đóng phim, tôi lại thích môi trường tập thể, thích không gian điện ảnh. Ở phim trường, mọi người cùng bàn bạc, tập luyện, sống trong một tập thể. Không gian đó tuyệt vời hơn hẳn những đêm ngồi lủi thủi trên xe về sau show ở tỉnh.
Mặc dù ca sĩ kiếm tiền nhanh hơn diễn viên, một đêm đi hát cát xê có khi bằng thù lao đóng một bộ phim rồi, nhưng làm ca sĩ tốn kém lắm, đầu tư rất nhiều. Cuộc sống ca sĩ cũng cô đơn lắm, còn làm diễn viên tôi được sống trong một tập thể, trong ánh đèn phim trường, trong một không gian rất đặc biệt. Tôi phát hiện ra nghề diễn viên mới thật sự là nghề của mình. Khi dứt khỏi công việc ca sĩ, tôi không day dứt nhiều. Nhiều người thích solo, thích nổi tiếng, thích có hit mới. Nhưng với tôi, “máu” diễn viên trong người nhiều hơn “máu” ca sĩ, và tôi theo đuổi nó đến giờ.
PV: Nhiều người vẫn nghĩ nghệ sĩ nổi tiếng thì sẽ không phải lo chuyện tiền bạc, điều đó có đúng với anh?
Hứa Vĩ Văn: Gia đình tôi bình thường, không có kinh tế gì đâu. Tôi cũng đã ở tuổi trung niên rồi, không còn ở tuổi 20 nữa. Thật ra, cái khó khăn lớn nhất là những ngày đầu đến với nghề, khi còn trẻ, còn phải lo toan cơm áo gạo tiền. Thời điểm đó, tôi chỉ biết cố gắng đi làm để kiếm sống. Không ai giàu sẵn cả, không đi làm thì làm sao có cơm ăn? Vấn đề chỉ là mình làm ít hay nhiều thôi.
Ví dụ như khi công việc không còn nhiều thì mình phải sống sao cho vừa với hoàn cảnh. Còn khi công việc thuận lợi thì tất nhiên sẽ khá hơn. Với tôi hiện tại, làm nghệ sĩ không phải để giàu hay nghèo. Đó là cảm xúc, là tâm hồn, không thể cân đo đong đếm.
Tôi thấy cuộc đời này khó nói lắm. Điều quan trọng nhất là giữ cho mình năng lượng đẹp mỗi ngày. Bởi đã có nhiều cô chú nghệ sĩ một thời lẫy lừng, nhưng cuối đời vẫn gặp khó khăn, bệnh tật. Thế nên đừng bao giờ nghĩ nổi tiếng là đồng nghĩa với giàu có. Không ai biết trước cuộc đời mình sẽ ra sao. Chỉ cần mỗi ngày mình sống đẹp hơn một chút, làm cho cuộc đời mình ý nghĩa hơn, vậy là đủ.
Tôi cũng đâu có giàu, tôi vẫn phải đi làm kiếm tiền chứ ai nuôi tôi. Tôi còn phải nuôi mẹ, mẹ tôi vẫn còn đang nằm viện. Tôi làm gì có ai cho tiền mà không làm – không bao giờ giàu đến mức ngồi không đâu.
Giàu thật sự thì người ta ở nhà không, không phải làm gì cả. Còn tất cả những ai đang đi làm, dù giàu hay nghèo, cũng đều phải kiếm tiền. Người giàu cũng phải làm, chỉ có “vua” mới giàu kiểu đó chứ mình là dân thường thì phải tự làm, tự lo thôi.
PV: Xin cảm ơn anh!
Từ khóa: mưa đỏ, hứa vĩ văn,hứa vĩ văn mưa đỏ,phim mưa đỏ,thù lao đặc biệt,cát xê phim mưa đỏ,diễn viên phim mưa đỏ,nguyễn hùng,mưa đỏ oscar
Thể loại: Văn hóa - Giải trí
Tác giả: hà phương/vov.vn
Nguồn tin: VOVVN