
Tuấn Trần: Tôi trân trọng những lời khen nhưng chỉ “say sưa” trong vài tiếng
Cập nhật: 2 giờ trước
Bảo tồn văn hóa dân tộc Chứt gắn liền phát triển du lịch
Tuấn Trần: Tôi trân trọng những lời khen nhưng chỉ “say sưa” trong vài tiếng
VOV.VN - Từ “Bố già”, “Đất rừng phương Nam”, “Mai” cho đến “Làm giàu với ma” và nay là “Mang mẹ đi bỏ”, Tuấn Trần liên tiếp góp mặt trong những bộ phim đạt doanh thu trăm tỷ đồng, trở thành một trong những gương mặt trẻ nổi bật nhất phòng vé Việt.
Tác phẩm hợp tác Việt – Hàn “Mang mẹ đi bỏ”, khởi chiếu từ ngày 1/8, nhanh chóng cán mốc 100 tỷ đồng chỉ sau 6 ngày, thu hút hơn 1,2 triệu lượt khán giả và nhận được sự quan tâm từ cả truyền thông trong nước lẫn quốc tế. Trong phim, Tuấn Trần vào vai người thợ cắt tóc lề đường chật vật nuôi mẹ mắc Alzheimer, một nhân vật đòi hỏi chiều sâu cảm xúc và nhiều phân đoạn day dứt.
Giữa thời điểm bộ phim gây “sốt” ngoài rạp, nam diễn viên đã có cuộc trò chuyện chia sẻ về vai diễn, những kỷ niệm hậu trường, cùng quan điểm làm nghề sau loạt dự án điện ảnh thành công.
PV: Trong suốt quá trình quay “Mang mẹ đi bỏ”, cảnh nào khiến anh “ám ảnh” hoặc day dứt nhất mỗi khi nhắc lại?
Tuấn Trần: Phân đoạn khiến tôi đau nhất không phải là cảnh có nhiều thoại hay kịch tính, mà lại là cảnh ngồi ăn cùng má – cảnh mà nhân vật của tôi biết rằng ngày mai sẽ phải bỏ mẹ lại. Nhìn thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng với tôi, đó là cảnh quay khiến mình đau lòng nhất.
Tâm lý lúc đó rất nặng. Nhân vật của tôi phải rời đi, để mẹ – một người già cả, yếu đuối – ở lại nơi đất khách quê người. Trong lòng tôi lúc đó chỉ toàn là cảm giác bất an: “Người này sẽ sống thế nào? Mình bỏ người ta lại rồi người ta có ổn không? Có ai chăm sóc không?” Rồi mình cảm thấy có lỗi, cảm thấy bất hiếu với người đã sống cùng, hy sinh vì mình suốt bao nhiêu năm.
Cái đau lớn nhất là má trong cảnh đó lại rất vô tư, không hề hay biết gì cả. Mà đặc biệt, đó lại là cảnh quay ngày đầu tiên khi đoàn sang Hàn Quốc. Vừa đặt chân tới, đã phải quay cảnh chia tay. Chưa kể hôm đó quay cảnh ăn mì tương đen. Ăn liên tục đến 6–7 bát. Chịu hết nổi luôn.
PV: Lần đầu hợp tác với các nghệ sĩ Hàn Quốc nổi tiếng, anh có cảm thấy áp lực không? Trải nghiệm thực tế của anh ra sao khi làm việc cùng họ?
Tuấn Trần: Lúc đầu tôi cũng hơi lo, vì nghĩ khi làm việc với các nghệ sĩ Hàn Quốc nổi tiếng, chắc sẽ có khoảng cách. Nhưng thực tế hoàn toàn ngược lại – họ thân thiện và dễ thương lắm. Trong bữa cơm, chúng tôi vừa ăn vừa nói chuyện, họ còn gắp đồ ăn cho tôi nữa – không khí rất thân thiện và gần gũi.
Hôm đó, vừa họp báo xong, tôi lại bất ngờ được nhận một món quà từ chính diễn viên Jung Il Woo. Món quà rất dễ thương – và tôi thấy, họ không chỉ là những nghệ sĩ nổi tiếng, mà còn sống rất tình cảm. Tôi nghĩ, đó cũng là lý do vì sao khán giả lại yêu thương họ đến vậy.
Còn với Go Kyung Pyo, tôi thật sự rất thích anh. Anh toát ra một năng lượng dễ thương và tích cực. Hôm đó, đoàn không quay ở phim trường chính, nhưng cùng make-up ở một chỗ. Vừa nhìn thấy anh bước vào, tôi kiểu: “Chết rồi, mình phải nói gì đây? Mình muốn xin chụp hình mà không biết bắt chuyện sao cho tự nhiên…” Nhưng bất ngờ là anh lại là người bắt chuyện trước. Anh tự chào, tự bắt tay tôi – quá dễ thương luôn. Nhờ vậy mà tôi có một album ảnh nhỏ với anh.
Dù không diễn chung nhiều, nhưng cứ có cơ hội là tôi đứng một góc để quan sát cách họ diễn. Tôi theo dõi cách họ phản ứng, cách xử lý vai diễn – vì với tôi, đó là cơ hội học nghề quý giá nhất. Có những lúc tôi chỉ đứng nhìn, không nói gì, nhưng cảm nhận rất nhiều điều từ họ.
PV: Sau loạt phim trăm tỷ như “Bố già”, “Đất rừng phương Nam”, “Mai” hay “Làm giàu với ma”, anh được gọi là “gương mặt bảo chứng phòng vé thế hệ mới”. Với danh xưng đó, có khi nào cát-xê trở thành yếu tố tiên quyết khi anh nhận lời tham gia một dự án?
Tuấn Trần: Tôi không dám nhận là mình có “name”. Tôi chỉ thấy mình là một diễn viên may mắn thôi. Với tôi, có hai điều tiên quyết để nhận một vai diễn. Thứ nhất là vai đó phải khác những gì tôi từng làm. Thứ hai là nó phải chạm được vào trái tim khán giả.
Mọi người nhìn vào thấy tôi có vẻ đóng nhiều phim, nhưng thật ra tôi luôn chọn vai theo tiêu chí chất lượng. Tôi luôn tự hỏi: “Liệu khán giả có bất ngờ, có ‘wow’ khi xem không?” Nếu đó là một dạng vai mà ai cũng từng thấy tôi làm rồi, mà tôi cứ lặp lại kiểu diễn cũ, thì sớm muộn gì khán giả cũng chán.
Có nhiều kịch bản với đề tài rất lạ, nghe qua thì thấy thích lắm. Nhưng khi ngồi đọc kỹ, tôi lại thấy không gần gũi, thấy các nhân vật không chạm được vào cảm xúc của mình. Với tôi, một nhân vật chỉ thực sự có sức nặng khi nó làm tôi rung động. Khi tôi cảm thấy thương nhân vật, tôi mới có thể làm tốt vai diễn đó. Hoặc nếu là vai phản diện, nó phải khiến khán giả ghét thì tôi mới tìm được cách kết nối. Còn nếu bản thân tôi cũng không thấy gì đặc biệt, thì khó mà truyền tải được cảm xúc cho người xem.
Nói rằng tôi không quan tâm cát-xê hay tên tuổi thì không đúng. Đó vẫn là những điều kiện quan trọng để làm nghề một cách nghiêm túc. Nhưng với tôi, điều tiên quyết vẫn là trái tim của nhân vật – tôi có đồng cảm được hay không, tôi có đủ thời gian và sẵn sàng dấn thân cho vai diễn đó hay không.
Tôi nghĩ là, một khi mình đã chọn một vai diễn nào đó, thì dù kết quả có ra sao – thành công hay không – nó vẫn là một lựa chọn của mình. Nếu phim thắng, đó là thành quả mình góp phần tạo nên. Mà nếu phim không thành công, thì tôi cũng không phủ nhận vai trò của mình trong đó.
PV: Liên tiếp góp mặt trong nhiều bộ phim đạt doanh thu trăm tỷ đồng, cảm xúc của anh thế nào khi luôn xuất hiện trong những dự án ăn khách như vậy?
Tuấn Trần: Điều khiến tôi thấy sướng nhất, thật ra không phải là chuyện phim thắng hay thua. Đó là cảm giác mình có được thật nhiều trải nghiệm trong cuộc đời. Tôi là người hơi cầu toàn, và tôi cũng không thích lặp lại hình ảnh cũ của bản thân. Nên khi tham gia một dự án, ngoài vai diễn ra, ngoài chuyện doanh thu – mà nếu có được thì càng tốt – cái tôi trân trọng nhất là được làm việc cùng mọi người.
Tôi nói điều này không phải để lấy lòng ai đâu. Mà thực sự, tôi thích cái cảm giác nhìn thấy mọi người trong ê-kíp đều tâm huyết, đều yêu công việc mà họ đang làm. Họ có thể sẵn sàng nói chuyện với một người lạ như tôi một cách đầy cảm xúc – điều mà trong đời thường, có khi tôi còn khó mở lòng đến vậy.
Khi cùng nhau làm phim, cùng phát triển một kịch bản, cùng đối diện với vấn đề chung là: làm sao để sản phẩm này hay nhất – thì lúc đó, tôi thấy rõ hai điều: sự yêu nghề và sự máu lửa. Tôi thích thấy điều đó. Và vì thế, tôi rất mê cảm giác đi làm phim.
PV: Đạo diễn Mo Hong-jin gọi anh là “viên ngọc quý của điện ảnh Việt Nam”. Khi nghe điều này, cảm xúc của anh ra sao và điều đó có tạo nên áp lực cho anh không?
Tuấn Trần: Tôi biết ơn đạo diễn vì những lời khen dành cho mình. Tôi trân trọng điều đó. Nhưng thật ra, tôi chỉ "say sưa" với những lời khen trong vài tiếng đồng hồ thôi, không để nó kéo dài quá lâu trong đầu mình.
Tôi không rõ là do bản thân mình từ nhỏ đã như vậy hay do cơ thể phản ứng như thế, nhưng cảm giác nó giống như mình vừa mua được một món đồ mà mình rất thích vậy. Lúc đầu thì vui, hạnh phúc, nhưng chỉ sau vài tiếng là cảm xúc đó dần trôi đi.
Tôi nghĩ đạo diễn đã thấy được sự nghiêm túc của tôi, thấy được tình cảm mà tôi dành cho nhân vật Hoan. Vì thế, lời khen đó là một sự động viên rất lớn. Nó cho tôi niềm tin rằng: có thể tôi không phải là một viên ngọc sáng lấp lánh, nhưng vẫn là một viên ngọc có giá trị. Điều đó khiến tôi cảm thấy mình được công nhận, rằng những cố gắng của mình trên phim trường đã được nhìn thấy.
Và thật sự, tôi rất hạnh phúc với lời khen đó.
PV: Từng ghi dấu ấn mạnh với phim của Trấn Thành, nhưng thời gian gần đây anh không còn xuất hiện trong các dự án của anh ấy nữa. Điều này xuất phát từ lựa chọn cá nhân, hay vì lý do nào khác?
Tuấn Trần: Tôi vẫn sẽ đóng phim nếu anh Trấn Thành mời. Anh Thành từng nói rằng, anh ấy sẽ chọn diễn viên mà anh cảm thấy hợp vai. Còn bản thân tôi, khi được làm việc với nhiều đạo diễn khác nhau, tôi nhận ra mỗi người đều có một góc nhìn riêng. Quan trọng là cơ hội nào đến trước thì mình nắm lấy thôi. Anh Thành mỗi năm chỉ làm một phim, trong khi các đạo diễn khác thì làm rất nhiều phim mỗi năm.
Tôi không nghĩ mình nên tự gò ép bản thân trong một khuôn khổ nào đó, hay bị ảnh hưởng bởi lời phán xét hay bình luận từ người khác. Thay vì như thế, tôi muốn mở lòng hơn để học hỏi và tìm tòi thêm kiến thức. Tôi muốn mình giỏi – và tôi hiểu rằng không ai sinh ra đã giỏi cả.
PV: Sau “Mai” và đến lần thứ hai tiếp tục đóng vai mẹ con với nghệ sĩ Hồng Đào, cảm xúc của anh ra sao khi lại được kết hợp cùng một đàn chị dày dạn kinh nghiệm như vậy? Và nếu có cơ hội đóng chung lần thứ ba, anh mong muốn cả hai sẽ tái hợp như thế nào?
Tuấn Trần: Nếu có cơ hội – gửi chút năng lượng ra vũ trụ nha – thì tôi thật sự muốn được đóng vai… kẻ thù với má Hồng Đào. Tôi nghĩ mình đã tới lúc có thể thử sức với kiểu vai như vậy rồi.
Bình thường mình hay đóng những vai có sự yêu thương nhau, gần như là đồng hành, hoặc ít nhất là không đối đầu. Nhưng nếu được đặt trong một hoàn cảnh khó khăn hơn, thử thách hơn một chút – ví dụ như đối đầu căng thẳng, thì sẽ đã hơn, đủ "đô" hơn. Tôi tưởng tượng nếu được đóng kiểu như “ác sừn” chẳng hạn, còn má Đào thì là bên xã hội đen nào đó, thì chắc là thích lắm!
Tôi mê cái cảm giác đối đầu trên màn ảnh – nhất là khi người đối diện là một nghệ sĩ giỏi như má Đào. Mình càng đối đầu với người giỏi thì lại càng có cơ hội học hỏi từ họ. Tôi nghĩ, nếu có dịp như vậy, khi má Đào “xu” hết tất cả chiêu thức, tung ra hết những động tác, biểu cảm, cách xử lý của má, thì đó sẽ là lúc mình được quan sát, được học thật nhiều từ một người dày dạn kinh nghiệm như vậy.
PV: Nếu được chọn một dạng vai để thử sức trong thời gian tới, anh muốn được khám phá kiểu nhân vật nào?
Tuấn Trần: Điều tôi rất muốn là được thử sức với vai phản diện. Thể loại võ thuật cũng là một hướng tôi khao khát được trải nghiệm. Còn với trinh thám – tôi cũng thích, nhưng nếu tham gia, tôi không muốn mình là nhân vật chính. Tôi lại thấy hứng thú hơn với những vai phản diện trong thể loại đó.
Tôi không thích kiểu phản diện đơn thuần – kiểu nhân vật ác vì… phải ác. Tôi thích những vai phản diện có lý do rõ ràng. Ví dụ như nếu nhân vật đó cướp một món đồ, thì tôi muốn biết tại sao họ lại làm vậy, động cơ xuất phát từ đâu. Tôi mong được đóng một vai mà kịch bản đào sâu đến tận cùng lý do của hành động – để khán giả không chỉ thấy họ “ác” mà còn hiểu được tại sao họ trở thành như vậy.
Tôi không muốn đóng kiểu nhân vật chỉ xuất hiện khán giả đã thấy đây là người xấu. Dù kiểu vai đó cũng hay, cũng mới với mình, nhưng nó chưa đủ đã. Cái tôi thật sự mong là được đóng một vai phản diện mà khán giả có thể… đồng cảm. Nghe thì có vẻ tham lam, nhưng thật sự đó là điều tôi mong muốn.
PV: Xin cảm ơn anh!
Từ khóa: Tuấn Trần, Mang mẹ đi bỏ, phim trăm tỷ, doanh thu cao, phòng vé Việt,hồng đào,trấn thành, Tuấn Trần
Thể loại: Văn hóa - Giải trí
Tác giả: hà phương/vov.vn
Nguồn tin: VOVVN