Sau mùa trăng, những quầy bánh lặng lẽ rời thành phố
Cập nhật: 2 giờ trước
Phát hiện 18 hài cốt liệt sĩ tại vườn của người dân tỉnh Gia Lai
Cảnh báo mưa lớn từ Quảng Trị đến Quảng Ngãi gây ngập úng các vùng trũng, thấp
VOV.VN - Rằm Trung thu đã qua được hơn 1 tuần, ánh đèn lồng đã tắt, không khí trung thu đã nhường chỗ cho những ngày thường. Trên hè phố những quầy bánh trung thu tạm bợ bắt đầu thu dọn. Sau hơn một tháng bám trụ giữa dòng người tấp nập, họ lặng lẽ rời thành phố trong đêm vội vã nhưng đầy lưu luyến.
23 giờ đêm, trên đoạn đường Trường Chinh (phường Tây Thạnh, thành phố Hồ Chí Minh - TP.HCM) dòng xe đã thưa. Dưới ánh đèn đường nhạt vàng, vài người đàn ông đang gỡ những khung sắt, còn chị phụ nữ dáng nhỏ đang cẩn thận xếp từng hộp bánh còn lại vào thùng giấy. “Thôi, xong mùa rồi em ơi! Cả tháng trời ở đây, giờ dọn về quê, thấy lòng trống hoác như dọn nhà vậy,” chị Nguyễn Thị Hà, quê Quảng Ngãi, cười nói.
Chị Hà kể năm nay sức mua không sôi động như những năm trước, nhưng nhờ chịu khó mở hàng sớm, quầy của chị vẫn “chạy” đều. Mỗi ngày bán được vài trăm chiếc, trừ chi phí thuê mặt bằng và ăn ở, cả mùa bánh hai vợ chồng còn dư được hơn 50 triệu đồng. “Không nhiều đâu, nhưng đủ lo cho con đi học. Mình dân buôn chuyến, mùa nào thức nấy, chỉ mong khỏe mạnh mà bám nghề,” chị nói, vừa kéo tấm bạt đã sờn góc, vừa nhìn dòng xe khuya qua lại.
“Bán nốt để tặng người nghèo” những chiếc bánh cuối cùng còn ấm
Cách đó không xa, cũng trên đường Trường Chinh, phường Đông Hưng Thuận, quầy bánh của vợ chồng anh Phạm Văn Tùng vẫn sáng đèn dù đã khuya. Trên tấm bảng nhỏ, dòng chữ nguệch ngoạc đập vào mắt người qua đường:b “Bánh cuối mùa – đồng giá 20 nghìn/chiếc.” Bên cạnh là chiếc loa cũ vang lên đều đặn tiếng rao quen thuộc: “Xổ hết, xổ hết! Lấy tiền đi ủng hộ lũ lụt ngoài Bắc!”
Anh Tùng quê ở Nam Định, vào Sài Gòn hơn ba tuần nay. Năm nào đến mùa trung thu, anh cũng cùng nhóm bạn thuê xe chở bánh vào Nam bán dạo. “Cực lắm, nhưng vui. Mình vừa mưu sinh, vừa có dịp gặp bao người lạ dễ thương. Năm nào còn sức là năm đó còn đi,” anh cười hiền, vừa sắp lại những hộp bánh còn sót lại trên kệ.
Đêm nay, anh quyết định bán hết số bánh cuối cùng để ủng hộ đồng bào miền Bắc đang bị lũ lụt. “Năm nào tụi tôi cũng trích một phần. Bánh chẳng đáng bao nhiêu, nhưng là tấm lòng. Mùa trăng qua rồi, chỉ mong niềm vui còn ở lại với người khác,” anh nói, tay vẫn thoăn thoắt gói bánh.
Trên con phố muộn, chị Ngọc Anh, công nhân vệ sinh môi trường, dừng xe lại, mua hai chiếc bánh rồi cười tươi: “Năm nào cũng vậy, đầu mùa bánh giá cao, 60 đến 100 nghìn một cái, đâu dám mua. Đợi đến những ngày cuối mới mua được bánh ngon mà rẻ. Có chú bán, có chú còn cho. Mấy đứa nhỏ ở nhà thích lắm, năm nào cũng mong tới trung thu để được ăn bánh các chú tặng.” Giữa đêm Sài Gòn, những tiếng rao “xổ hết, xổ hết” vẫn vang lên, không chỉ là lời mời gọi khách hàng, mà còn là âm thanh ấm áp của nghĩa tình và sẻ chia.
Đúng 12h đêm, anh Trần Văn Sinh cùng chiếc xe máy rệu rã ghé vào quầy bánh trung thu mua 4 chiếc bánh với giá 80 nghìn đồng. Trên khuôn mặt còn lấm tấm mồ hôi, anh cười hiền: “Mấy đứa nhỏ nhà tôi thích bánh trung thu lắm. Hôm nay cố làm thêm ca đêm để có tiền mua cho tụi nó hai cái. Ở thành phố này, người lao động như tụi tôi ăn bánh đầu mùa cũng được thôi, nhưng còn trăm thứ phải lo, nên cứ đợi cuối vụ. Giờ bánh vừa rẻ, vừa ngon, coi như cũng kịp mang chút hương vị Trung thu về cho con.” Giữa phố phường náo nhiệt, trong ánh đèn mờ cuối mùa, nụ cười của anh Sinh người cha công nhân giản dị như sưởi ấm cả một góc đường đang dần nguội đi sau mùa trăng
Từ đầu tháng 8 âm lịch, các tuyến đường lớn của TP.HCM như Quang Trung, Phan Đăng Lưu, Trường Chinh, Cộng Hòa, Nguyễn Oanh… lại rợp sắc đỏ vàng của hàng trăm quầy bánh trung thu. Họ đến từ khắp nơi Quảng Nam, Nghệ An, Bến Tre, Thái Bình… tất cả cùng một giấc mơ giản dị kiếm chút vốn mua bánh trung thu.
Bán bánh trung thu ở TP.HCM, ban ngày nắng gắt, họ quạt mồ hôi đứng chào khách. Đêm mưa, họ lấy áo mưa che cho thùng bánh, còn mình thì ướt sũng. Nhưng ai cũng cười, vì “mùa trăng chỉ có một, phải cố thôi.” mỗi mùa bánh với họ là một mùa kỷ niệm.
Anh Nguyễn Văn Minh, 37 tuổi, quê ở Quảng Nam, bán bánh trên đường Quang Trung tâm sự: “Năm nay khách không mua nhiều như trước, nhưng mình coi như buôn được chữ ‘duyên’. Có người đi ngang, ghé mua một hộp, còn cho thêm tờ tiền lẻ, bảo giữ lấy uống nước. Ở thành phố này cực mà tình cảm lắm.”
Khi chiếc xe tải nhỏ cuối cùng lăn bánh rời thành phố, những quầy hàng tạm bợ cũng biến mất. Trên vỉa hè chỉ còn lại vết khung sắt, vài vỏ hộp rơi lác đác dấu tích của một mùa trung thu đã khép. Nhưng trong hành trình ấy, họ không chỉ bán bánh trung thu, họ bán cả niềm vui, sự sẻ chia, và gửi lại nơi phố thị này một phần giấc mơ mưu sinh. “Qua năm chắc chắn tôi quay lại. Dù cực, dù lời ít, nhưng bán bánh trung thu là bán niềm vui, bán cái hương vị của Tết đoàn viên,” chị Hà quay sang nói trước khi leo lên xe, tay vẫn ôm chặt thùng bánh nhỏ món quà chị để dành mang về tặng cho những người nghèo trong xóm.
Khi thành phố đã ngủ, đâu đó vẫn còn mùi bánh nướng thoảng trong gió. Mùa trăng tàn, nhưng niềm tin và tình người của những tiểu thương xa xứ vẫn còn đó ấm áp, bền bỉ như ánh đèn đường không tắt. Có thể họ chỉ là những quầy hàng nhỏ giữa phố lớn, nhưng mỗi người lại góp một phần vào sắc màu của thành phố này, cái thành phố luôn dang tay đón người đến và lưu luyến kẻ đi.
Năm sau, khi phố lại lên đèn, những quầy bánh ấy chắc chắn sẽ quay trở lại như một lời hẹn không nói ra, giữa con người và thành phố đã từng dang tay nuôi họ qua những mùa trăng.
Từ khóa: bánh trung thu, bánh trung thu, dọn hàng, dời thành phố, bánh trung thu đi về đâu, TP.HCM
Thể loại: Xã hội
Tác giả: ctv việt hưng/vov.vn
Nguồn tin: VOVVN